trang nhật ký cho đà lạt
Cả tuần nay lạnh hơn Đà Lạt,
Nhật ký ghi thêm nỗi nhớ nhà!
Em tự hỏi lòng, sao lạ thế,
Mưa, làm nhớ quá cảnh xưa, xa...
Nhớ hồi chuông đổ trên nhà nguyện
Nóc ngói, bồ câu đứng tắm mưa,
Ướt sũng lòng em, chiều với sớm,
Đỏ ngầu con mắt những cơn mưa...
Cả tuần nay lạnh, như vừa đủ
Nhói trái tim, tràn ngập nhớ thương!
Nếu biết, chắc anh mừng lắm nhỉ,
Khua chân, huýt sáo dọc sân trường
Ngày xưa...áo trắng em đi học,
Anh, lính rừng xa chợt ghé thôi!
Mà lại đem lòng yêu áo lính,
Thẩn thơ...cho lũ bạn trêu, cười.
Sáng nay gió thổi từng cơn rét,
Con quạ co co đứng, tội tình!
Con quạ giống em, đời lẻ bạn,
Em làm thơ, nó đứng làm...thinh!
Rồi em với quạ cùng im lặng
Cùng thả hồn về thủa tuổi Xuân.
Áo lụa, nữ sinh, giờ đã mất.
Tàn y ai xếp? Đã tàn hương!
Ôi ngôi trường Nữ thời hoa mộng,
Người lính đi ngang bởi lạc đường!
Ôi bóng thời gian và dĩ vãng
Nhớ gì? Tổ Quốc với Quê Hương!
Viết trang nhật ký, tim nghèn nghẹn,
Người lính rừng xưa chết giữa rừng?
Cô nữ sinh xưa giờ cái bóng,
Yêu hoài người lính, một người dưng
Anh ơi, mưa, nát lòng em đó,
Em nguyện cầu sao, cho nắng lên!
Cho nỗi nhớ nhung chìm xuống biển,
Cho người lính trận đến bên em.
Ơi người lính cũ, ngôi trường Nữ,
Mưa trắng mờ phai mớ tóc xanh.
Ơi tà áo lụa ai chưa nắm
Mà nhớ như vừa biết nhớ thương!