Hạt nhân gồm hạt không mang và mang điện Giữa núi rừng và biển cả lấy mặt trăng soi Giữa ánh sáng và dục vọng lấy bản thân xét Hiểu biết - thông minh biết cái nào ưu tiên hơn..
Hát lên tình, với bài ca kỳ lạ Giọng cất lên mỗi lúc một mạnh thêm Cho bình minh vào mắt ta ngắm nhìn Và hoạ mi hót lên trong đêm tối
Rằng có điều chi bí mật đang cười. Cười cái gì? Lòng tôi đang thổn thức Hay là tim tôi đang đập rất vui? Hay chỉ ngỡ rằng? Hay là biết cả?
Hãy cầu nguyện cho kẻ nghèo, ăn xin Cho tâm hồn đang còn sống của ta Ta luôn tin tưởng trên đường của mình Nguồn ánh sáng trong túp lều không tắt.
Đến ngày – Chúa hỏi đứa con phiêu bạt “Con từng hạnh phúc ở chốn trần gian?” Tôi quên hết – chỉ còn nhớ được rằng Hạnh phúc nhất không đi với sung sướng.
Chúng ta là một phần của cuộc tranh luận vô tận trong vũ trụ. Và công cuộc tìm kiếm về ý nghĩa cuộc sống không thể hiểu nổi. Thay vì bị ám ảnh về tính chính xác, đúng đắn và sạch sẽ. Hãy cho một số dữ liệu hạt sạn xen vào...
Hành trình tìm mẹ là cách đi tìm ra chính mình Tiểu Long Nhân hỏi: điều gì? “Tại sao?”, “Cái gì vậy?”. Ai biết được mình được tạo nửa người nửa rồng ấy Đầu tôi có sừng cũng tại do cái đuôi phía sau ”.
Hát đi em, niềm vui cho anh đấy Đến muôn đời anh vẫn mãi yêu thương Hát đi em để cho anh nhớ lại Những bóng hình thời tuổi trẻ của anh.
Hãy cháy lên ngôi sao, đừng rụng nhé Những tinh cầu lạnh lẽo bay trên không Và trải đầy sự yên tĩnh trong lòng Và dòng chữ vui như lòng thổn thức.
Hạnh phúc những ai không ở nơi này Từ xứ lạ dấu vết có mang về đây Có cho người khác nhận ra được không? Vì điều chi người tuôn dòng nước mắt.