người mẹ hai con
Người Mẹ trẻ, không chồng, hai con nhỏ
Sống cần cù lặn lội săn sóc con
Nhưng trời ơi như mật đắng bồ hòn
Vì chúng chửi, chúng giận nhau, cãi lộn
Người Mẹ mắng: "Hai chúng mày lộn xộn
Là anh em hai đứa phải thương nhau
Sống thuận hòa dù chẳng phải tâm đầu
Hay ý hợp như một đôi tri kỷ!"
Nhưng hai đứa mỗi người mỗi một ý
Xưa cãi nhau, giờ đánh đấm, mới kỳ
Chúng giành giật, chẳng nhường nhịn, châm chi
Khi súng đạn, khi búa dao, chẳng kể
Những cảnh ấy rất đau lòng người Mẹ
Cũng một nhà, cùng sữa Mẹ, cơm canh
Mà hai con sao chẳng biết làm lành
Gà một mẹ đá nhau hoài khổ quá
Mẹ giận dữ hai đứa đành vâng dạ
Giả nhường nhau, trong trí loại trừ nhau
Một lần kia như lửa được thêm dầu
Vụt bùng cháy hai đứa cùng quyết liệt
Mẹ đau đớn, nhảy vào can, giãy chết
Hai lưỡi dao xuyên đâm nát trái tim
Bừng tỉnh lên, hai đứa đứng im lìm
Ôm xác Mẹ nhìn nhau tràn oán giận
Giải oan nghiệt xóa tan đi thù hận
Lấy tình thương, lòng Mẹ, đuốc đưa đường
Nhịn nhường nhau, lấy quá khứ làm gương
Buông gươm giáo, biết đâu thành chánh quả
Nguyên Đỗ