con vi trùng đi lạc
Có một lần ... em ghé lại trao hôn
Con vi trùng ngu ngơ theo tình đi lạc
trên môi anh. Đêm lạ nhà không ngủ được
Nửa đêm thức giấc đòi về
Nhà con vi trùng toạ lạc phiá bên kia
Khoảng cách hai bờ thăm thẳm
Tay hai đứa không còn chung một nắm
Để kéo môi vào nhau trả lại con vi trùng
Chẻ hồn ra từ từng mảnh thời gian
Anh tìm kiếm một điều nay đã mất
Em từng đến thả con vi trùng ngơ ngác
Từ môi em truyền nhiểm qua anh
Anh nuôi con vi trùng cầm mạng chờ em
Máu cũng đã đến giờ đứng lại
Nụ hôn xưa từ mối duyên không nợ
Con vi trùng lây lắt sống nhớ chủ nhân
Từ bờ môi anh đến bờ môi em
Gần như thế mà xa còn hơn thế
Anh lặn lội khắp đầu non cuối bể
Hai bờ môi dạ lý vẫn quyện mùi
Có khi nào im ắng một phút giây
Em bất chợt mang thơ anh ra đọc
Và cũng có bao giờ em nuối tiếc
Nhớ con vi trùng đi lạc thuở xa xưa?
Quan Dương
8/05