tôi không phải là thi sĩ
Bạn thân mến gọi ta là thi sĩ
Có người ưu ái gọi "nhà thơ"!
Bạn thân ơi,
ta chỉ là tên xếp chữ ngu ngơ
Cứ lận đận đi kiếm từng con chữ
Chữ của ta?
Đống gạch vụn chất trong lò ngôn ngữ
Đỏ phù sa theo nước nhuộm xanh đồng
Triệu tinh cầu lấp lánh giữa tầng không
Thập loại chúng sinh trong ba ngàn thế giới
Chữ của ta có niềm vui rất mới
Có nỗi buồn đọng lại tự thiên thu
Có lời ru trong khúc hát căm thù
Có tiếng thét trong bài ca hoan lạc
Có những lúc ta thấy mình xơ xác
Đi tìm hoài nhưng chữ trốn nơi đâu
Ngồi hàng giờ không xếp được thành câu
Rồi gục xuống. Giận mình bất lực
Có những chữ trong tận cùng tâm thức
Cầu khẩn hoài nhưng nhất định không ra
Có chữ trơn lùi, trôi tuột đi xa
Ta rượt đuổi, chúng không thèm trở lại
Tìm được chữ, ta xếp hình cổ quái
Rồi gật gù cứ tưởng một kỳ công
Gửi tặng đời, đời xem nhẹ như lông
Có người nhận cũng không buồn đáp trả
Ta xếp chữ hơn nửa đời mệt lã
Vẫn chỉ là những lập thể lăng quăng
Vui không đầy đôi mắt đẹp giai nhân
Buồn không đủ cho đời rưng ngấn lệ
Bạn thân ơi, nếu thơ ta như thế
Sao ta dám nhận mình là thi sĩ???
Trầm Mặc Thiên Thu