tháng sáu nhớ
Trời chiều nay, mây nhiều như nỗi nhớ
Tôi bóc tờ lịch trể nắn trên tay
Tháng sáu đến rồi, sao tôi chẳng hay
Trời se lạnh, tôi viết buồn ra giấy…
Tháng sáu trời buồn, chiều về lẩy bẩy
chú chim non trên cành đứng ngã nghiêng
Vài giọt sương rơi đọng trước hàng hiên
Và nỗi nhớ chất đầy trong tâm khảm
Tháng sáu trời buồn, nên trời u ám
Gió ngoài kia, nhè nhẹ thổi từng cơn
Gió se buồn, se lại nỗi cô đơn
Và buồn đấy, đầy bầu trời ảm đạm
Tháng sáu trời buồn, bầu trời xanh xám
Nỗi nhớ ngập tràn, nỗi nhớ mênh mang …
Để hồn tôi một thoáng đi hoang
Về lại cội nguồn, xa trong dĩ vãng…
Tháng sáu trời buồn, buồn cho năm tháng
Trôi về đâu sao vẫn cứ trôi mau
Để thời gian thay mái tóc bạc màu
Và vuột mất bao nhiêu là kỉ niệm
Tháng sáu trời buồn, mặt trời tắt lịm
Cho hồn tôi là một cõi ngục tù
Chân ai đi trong chiều xuống hoang vu
Và chờ đợi những điều không thể biết
Tháng sáu trời buồn, nhớ thương tha thiết
Nhớ những gì chẳng còn lại hôm nay
Nhớ về đâu quá khứ đã chia tay
Và bởi nhớ quá nhiều không nhận dạng
Nỗi nhớ dày, dày theo từng năm tháng
Tháng sáu buồn, buồn vương mãi không thôi
Nỗi nhớ ngập hồn, nỗi nhớ không nguôi
Đành chỉ nhớ những nỗi buồn tháng sáu
Đoản Kiếm