ngàn năm độc lữ
Ngàn Năm Độc Lữ
Ta chỉ là lữ khách lãng du
Bao nhiêu mơ ước biến sa mù
Ngàn năm ta vẫn là hoang đảo
Giữa tiếng kinh cầu nức nở ru
Ta vẫn muôn đời gợi nhớ thương
Cuộc tình ta trải mấy tơ vương
Gởi vào mây gió ta tan biến
Còn chút dư hương khóc đoạn trường
Chiều nay biển động sóng hồn đau
Bỏ lại thời gian tóc bạc màu
Tìm sao vẫn thấy mình vô ngã
Xin hỏi chân như ở chốn nào
Bài kệ thiền sư tuyết phủ đầy
Đêm tàn giá lạnh gió heo may
Đừng tưởng đông sầu hoa rụng hết
Tiền đình đêm trước một cành mai
Hương Việt