gọi mãi dấu yêu xưa
Có những nỗi buồn không tên
Đến trong lòng
Nặng nề, u uất, bực bội
chạy nhảy lung tung trong trái tim khô
cho ta ngáp ngắn, ngáp dài
quanh đi quẩn lại nghe đau nhói
Có những lúc muốn xé ra trăm mảnh
tan tành những phiến vải cô đơn
rắc từng chỗ đi qua
tứ tung văng vãi
tan theo không khí
để cô đơn không nhớ gót quay về
Có những lúc rất muốn ngủ quên
trong quan tài buồn xám
để không nhớ, những điều không nên nhớ
ta đóng nắp lại quên đời
bề ngắn dài tận cùng của lo âu
hun hút những buồn phiền
mà không cả tìm thấy một bờ vai để dựa vào
Có những lúc muốn đập tan
cái im lặng lạnh lùng
từ bên kia
để ta được về
gục đầu nức nở
gọi dấu yêu hôm nào
Có những lúc bỗng rung mình
Nghe tim nhói đau
khi nghĩ về một điều
ta không nên nghĩ đến
dấu yêu đã đóng hòm
người bước sang ngang
hết hão huyền mơ mộng
đêm đêm thức chờ...
Đã bao lần đóng cửa quay lưng
bỏ dấu yêu trong hộp
thẩy vào biển cả
cho trôi đi thật xa
những trái mơ chua chát
như cũng bao lần không thể
cứ quay đi lại trở về
gục ngã trước bờ thêm vắng vẻ
gọi mãi... gọi mãi... dấu yêu xưa.
Kim Thúy