như giấc luân hồi
Ta cởi áo phong trần như hóa kiếp
khắp hình hài vết tích thuở tiền thân
tóc xanh đã từng thời thưa thớt rụng
em thương ta chia sẻ bớt căn phần
Ta đã lỡ “trót sinh nhầm thế kỷ” (*)
một trăm năm luân lạc xứ dân hời
ngôi cổ tự loài ma vương chiếm hữu
sinh mạng con người một thứ trò chơi
Ta trôi nổi mấy quãng đời oan nghiệt
bóng thiên duyên soi bến giác Tiền Đường
thơ níu vớt choàng tay em vươn dậy
ngọn cam lồ hóa giải cuộc tai ương
Ta ngồi tụng nhân tình như mớ ngủ
chập chờn ngày quỵ gối giữa tà gian
tiếng ú ớ vọng trùng trùng ngục thất
lau sậy kia! ngươi mộng mị hoang đàng.
10-97
(*) thơ Vũ Hoàng Chương