bến sông chiều
      
      
      
      
        Nắng loang … 
nửa mảnh chiều quê 
dòng sông xanh biếc 
đi về hanh hao 
giọt buồn 
đậu nhánh ca dao 
hai bờ mộng – thực 
xôn xao ân tình 
tre nghiêng … ẩn bóng 
ru mình 
Bồ giang thấp thoáng thuyền mành 
buông câu 
Ta – ươm sợi tóc đổi màu 
tròm trèm mưa nắng 
quặn đau lòng người 
bao năm 
sông đã lỡ bồi 
người đi xa 
nghẹn từng lời 
mòn đêm! 
Sông còn chảy giữa con tim 
Thì quê hương 
Sóng ẩn chìm trong ta!