cam-ranh theo đường biển
cũng như biển đi hoài không thấy bến
dọc theo đường đá dựng ngút trời xa
qua Cam-Ranh ta lưng dựa ngã ba
mây qua núi phía thành vô phương thấy
xưa nhà em, chỗ có hàng hoa giấy
một gốc si già chia nắng ngoài sân
mấy mươi năm ta trở lại tần ngần
giàn hoa héo cây si già trơ gốc
ôi tuổi thơ đi tuổi già đơn độc
cúi nhặt chút tình đâu đó bỏ quên
Cam -Ranh những con đường lạ tuổi tên
ta có lẽ chẳng còn ai quen biết
nguyễn-thanh-khiết