vượt sông ngày mưa lớn
Một sáng qua sông, ngày mưa lớn
đám ô rô cắn nát bước chân trần
ba lô rách, nước đầy đời gian khó
ta lồm cồm đi lấy lại quê hương
ôi quê hương ai đó nỡ vô tình
quăng ra biển vớt hoài ta đuối sức
hơn hai mươi, đã hai năm rừng rú
chiều qua truông, trưa núp nắng bên đồi
cũng có khi, ôm một dòng suối cạn
trăng không tròn, nên tóc bạc đâu hay
ta đâu tiếc một thời tuổi trẻ
sách vở ích gì cho nỗi nhục vinh
đã cắn răng bỏ lại mấy cuộc tình
trong thành phố không thuộc về ta nữa
ta bước qua bao ngày tuyệt vọng
vẫn vươn đầu đợi chút mặt trời lên
Một sáng qua sông, ngày mưa lớn
mưa như dao cắt rát da người
nhớ năm xưa giày đinh giáp sắt
cũng hiên ngang đi giữ một cơ đồ
năm nay mưa, áo, giày rách nát
mãnh cơ đồ vá mãi xót thân ta
đám lục bình tím dập trong mưa
ta sẽ cố gởi đời mình trên đó
sẽ trôi đi phận người bé nhỏ
đang lồm cồm đi lấy lại quê hương
nguyễn-thanh-khiết
1976