hoa tím
Tặng Mán
Quân vương ơi chàng thương hương tiếc sắc
Dãi sơn hà đổi lấy mảnh hồn đau
Thiếp trao chàng trầu thắm ý hương cau
Màu quê cũ vẫn nhuộm hồn thiếp mãi
Xác pháo ngập đường lòng ta trống trải
Màn xe hoa che khuất bóng người thương
Dăm trường xa mùi thiên lý ngát hương
Càng chan chứa nỗi lòng vì dân tộc ...
Nhất Chi Mai đem tỉa cành bứng gốc
Nơi đất người nở rực đoá hoa vương
Trên ngôi cao ngự hoàng hậu Mán Mường
Danh thục nữ vẻ vang người xứ Việt
Ta mang nặng một tình yêu thuần khiết
Tình quê hương không xẻ bảy chia ba
Nỗi niềm riêng vì xã tắc sơn hà
Gom góp lại vùi chôn bao mộng ước
Nay ta mơ thanh bình trên đất nước
Hương lúa tràn thơm ngát mái hương thôn
Một mai đây ta cất xác quy hồn
Nương hơi gió về thu hương cố quận ...
Chênh chếch bóng trăng già, trăng đã muộn
Đường về Chiêm vẫn xa khuất mù xa
Trong kiệu vàng đối bóng một mình ta
Đêm cô quạnh càng thêm dài đăng đẳng
Rồi mai đây biết rằng mưa hay nắng
Niềm trung trinh tô điểm một loài hoa
Không phai mầu cho dẫu tháng ngày qua
Ba dãi đất một mình ta lệ thấm ...
Quân vương ơi! Đường đời muôn vạn dặm
Đường xa quê đã khuất lũy tre làng
Thiếp theo chàng trên vạn nẽo thênh thang
Hơi thở cuối bên chàng cho đại cuộc
Chiêm quốc hỡi! Đây thân bằng quyến thuộc
Sao hồn ta vẫn quay quắt đi tìm
Hương xưa nào vương vấn mãi trong tim?
- Hương hoa tím đượm tình quê ta đó .