một buổi sáng tháng mười
Sáng soi gương nhìn tóc, thấy bạc mấy sợi rồi. Nghĩ mà thương màu đất quê mình bạc muối vôi! Cơn lũ phù sa đỏ trôi tràn ngập tháng Mười, không trôi đi đói khổ mà chỉ trôi nụ cười…Chiến tranh tàn, vậy đó! Mất rồi tuổi trẻ tôi! Mất rồi đầu xanh bạn! Ước mơ một ngày vui, thêm một ngày thêm chán. Trót sinh ra trên đời, làm trai chưa hết nợ, ở tù chưa tay xuôi, sống để nhìn tóc bạc…
Ôi lòng gương ý lược, thở thôi cũng ngậm ngùi. Tóc mà đừng cắt bớt chắc dài như mây trôi? Trời xanh. Xanh bát ngát. Phận con người nhỏ nhoi. Sống, ước mơ thành đạt tặng hết cho quê người, Quê Hương mình mặn, lạt, cam đành nhật nguyệt soi! Lũ tháng Mười đang ngập, tôi – cái bóng bên trời…
Soi gương nhìn mái tóc, bất ngờ nước mắt rơi. Mười năm đời vong quốc, ai về như đi chơi? Thôi, già rồi, nuốt nhục, mình không về, thì thôi! Nâng lon bia tôi nốc, cạn chưa lũ tháng Mười? Bây giờ có quán cóc, bạn ơi ngồi với tôi, mình trông về Tổ Quốc, ngó từng chùm mây trôi…rồi bốc lên bụi đất tìm một chút muối vôi, tìm những dòng nước mắt…không thấy trên quê người…
Sáng soi gương nhìn tóc, ý lược lòng gương ơi! Mưa mùa Thu lất phất, vài chiếc lá vàng rơi…