một người với trăng
Nửa đêm trăng ngả vào người
Kéo chăn nhàng nhạt che trời cuồng điên
Những đôi mắt chớp thôi miên
Chọc soi qua cửa lên miền hoang sơ
Trăng vừa hé nhụy mơ mờ
Người tan trong lũng dại khờ duỗi, co
Nghe hương trần tục lặng lờ
Nghe giòng hơi thở ngập bờ vai thuông
Môi đêm hôn lấp vô thường
Tay đêm ôm cứng từng đường phù du
Nhựa đêm vàng chảy lù mù
Nếp nhăn loạn vũ tư từ xuôi tay
Trăng nằm nhắm mắt ngủ say
Người đưa tay gối hình hài ngây ngây
Những con mắt vẫn còn vây
Chớp qua cửa nhỏ rồi bay lên trời
Một vùng hoang dại mờ soi
Trong vườn miên tận một người với trăng