hôn lên thu nhớ
Bâng khuâng mấy ngõ lá vàng
Ngõ nào cũng đến nhà nàng trong tôi
Hỏi thu nắng nhạt đầy vơi
Nắng nào chợt rọi từ trời nhớ thương
Lá rơi đắp mấy tình trường
Đắp ngang rừng mộng đắp đường qua em
Gió rung từng cọng mềm mềm
Cọng hương áo cũ êm êm giữa nguồn
Trời cao xanh ngắt mây tuôn
Nhớ ta lên cả mây buồn dạo quanh
Bây giờ thu bóng xây thành
Người ơi hoang vắng xin đành gọi tên
Thành tôi chứa những bồng bềnh
Chứa người trong mộng ôm miền phù vân
Ta đi cuối tận thu gần
Hôn lên nỗi nhớ tan dần chiêm bao