hôn lên thơ ngây
Kề xuống thấp và thật thấp
hôn lên thơ ngây một lần
của ngày rất nắng
của ngày rất gió
mảnh mai nhón gót xa dần
Nước bao la, loa loá vòng
không ngừng nghỉ, cũng không nhất định
hạt cát lẫn muôn muôn ức ức
thủy tinh thể bàn chân hay mắt mình
lấp lánh hai chiều trên dưới
ban mai mọc đôi ba bình minh
Cúi xuống nâng niu cánh tay ấu gầy
ủ mùi rám cháy
khẳng khiu, khô khô. phát hiện
thời gian... mà... đâu có hay
thiên thần cười,
thiên thần từng nước mắt
của loài chim đang mọc cánh bay
Ngước mặt lên đi
lông mi, hai má phính và chỏm mũi
ngày đếm ngày tập tễnh. son môi
tế bào không gian
trùng trùng chuyển mới
cái hôn khuất qua, đã, vụt trôi quá khứ
từ mãi đằng xa
ghế cuối cuộc đời....
cpsn