phải chi ta chẳng là người
Ta là thác nước hồn nhiên
Cất cao điệp khúc giữa miền núi non
Say sưa giai điệu... chẳng còn
Nghe phiền muộn trổ nụ buồn hư hao
Ta là dòng nước dạt dào
Từ trên ngọn thác đổ vào vực khe
Lượn quanh ghềnh thác mấy bề
Nghe bâng khuâng hết trở về trong ta
Ta là mây ở trên xa
Tần ngần nhìn thác nở hoa trắng lòng
Ta theo con suối... không chừng
Nếu vui thì biến thành dòng mưa rơi
Phải chi ta chẳng là người
Chắc ta khỏi thấy cuộc đời buồn tênh!