với ta
Ta để quên bên bờ thơ ấu
Một bóng trăng quê leo lẻo chờ
Tìm đam mê trong tháng năm tuổi lạ
Rồi một ngày bừng tỉnh cơn mơ
Ánh trăng nào đốt cháy những vầng thơ
Đốt cháy cả một lòng kiêu hãnh
Ta bây giờ lạc giữa đôi bờ
Ngẩn ngơ với một mùa trăng lạnh
Bao nhiêu năm ta là hành khất
Ăn mài đời một chút hữu danh
Trả lại người rồi ta vẫn mất
Ta hóa ra một kẻ độc hành
Trở về tìm ánh trăng xưa đã vỡ
Ta hốt hoài không được một vần thơ
Tức tưởi, sương ướt một bờ cô quạnh
Ta chợt nhận ra mình hóa đá bao giờ ....