bỏ đi
Như chiếc lá rời cành
Bỏ màu xanh ở lại
Một ngày tôi bỏ đi
Khỏi nỗi buồn tê tái.
Tôi bỏ đi khỏi tôi
Để trở thành người khác
Không mỗi chiều ngóng Người
Lòng khát khô hoang mạc.
Tôi để lại sau lưng
Nỗi cô đơn truyền kiếp
Như đá giữa biển khơi
Sóng buồn xô trùng điệp.
Giá tôi chẳng là tôi
Nhớ mong Người đến thế
Như ngôi nhà hoang phế
Mơ bước chân người qua.
Giá tim như lá rụng
Tan thành đất là thôi
Chỉ cần rời khỏi tôi
Tim đâu còn đau đớn.
Như thú hoang trúng bẫy
Tôi giãy giụa cuồng điên
Mà không sao thoát khỏi
Những sầu vắng triền miên.
Tôi như con ốc sên
Bò mãi trên rêu ướt
Quẩn quanh trong nỗi lòng
Ngàn đời không nói được.
Ước chi một ngày nọ
Tôi quên hết chính tôi
Không một mình ngồi nhớ
Không nghĩ chi về Người.
Trần Thị Mai Khoa