tạm biệt
Tặng Bích Huyền
và các bạn cùng hoàn cảnh
Trời đã ngả chiều rồi đó Anh
Rừng núi dường như muốn chuyển mình
Nắng chiếu hắt hiu trên ngọn cỏ
Gió rì rào đẩy lá loanh quanh
Em thắp cho Anh thêm cây nhang
Đốt thêm vài nén giấy óng vàng
Cho ấm hồn Anh nơi đất lạnh
Mai này thu sẽ kéo đông sang
Mai này cỏ sẽ không người dọn
Gai dại sẽ lan đến tận mồ
Anh nhớ tránh những làn gai nhọn
Máu đâu còn lệ cũng đã khô
Em biết mùa đông sẽ rất buồn
Mưa đêm rả rích suôí ngàn tuôn
Nằm trong lòng đất Anh sẽ lạnh
Nghĩ đến con Anh sẽ ấm hơn
Phải tạ từ Anh biết nói gì
Vì con ta ngậm nỗi từ ly
Em sẽ kể con nghe về bố
Anh hùng ca trang sử còn ghi
Anh ạ, Em tin ta chia tay
Giữa thân xác nóng với xương gầy
Hồn Anh hãy cùng em vượt biển
Trăm năm tình nghĩa sẽ đong đầy
Trời tối rồi Em phải về thôi
Sương đã rơi đầy trên hai vai
Uớt tóc mây ngày xưa hoàng thị
Trong sương có khói mắt cay ngời
Anh đừng nhìn theo Em nhé Anh
Chân Em rời rã, đường chông chênh
Lòng Em có trăm nghìn mũi nhọn
Rừng núi như chừng buốt lạnh thêm
Quay nhìn lần cuối gò đất thấp
Lập lòe nhang khói cuộn hư vô
Sương phủ ảo huyền đêm mờ đục
Người lặng quay lưng dưới nấm mồ
Đặng Lệ Khánh