khuyết
Từ hơi gió, mây cũng buồn lây lất
thả buông trôi tản mạn cả lưng trời
nắng khuất nẻo kéo hương chiều nhạt mất
ta bơ vơ
giữa phố đèn, trăng soi
Trên cao vót trăng màu tươi rạng rỡ
vẫn hòa mình tỏa bóng dưới màn đêm
nơi góc nhỏ
hồn xay tàn như ngỡ
sau buổi về trăng rơi vỡ bên thềm
Này tiếng lá lao xao lòng cháy rụi
tan cùng trăng huyễn hoặc giấc khuya chờ
ta tìm kiếm
không gian nào có đợi
quãng đường tình vời vợi mỗi bước qua
Ta đuổi bắt chốn hư vô ảo ảnh
sợi ân tình buộc thắt sẽ về đâu
trăng cũng thế
đổ dài bóng định mệnh
cứ xoay tròn,
xẻ vạt,
khuyết mảnh sầu