tình!
Vô Luợng Kiếp.
Hoa Ưu Đàm nở, hoa Ưu Đàm tàn
Kiếp nhân gian ta trần thế hoang mang
Bày cuộc tình yêu, chờ ngày giác ngộ
Cứu thế đến, thế tôn đi,...thế gian vẫn vậy
Quá khứ đã trôi, tuơng lai chưa đến
Ta vội chi ôm ấp lấy thiên đuờng
Niết bàn xa vời, thiên đàng vô lối
Chẳng qua là điên đảo của lòai nguời
Xào xáo thánh kinh, bán thuyền Bát Nhã
Vì uy quyền hay đồng bạc nhân gian?
Niết bàn đem bán, thiên đuờng đổi chác
Cuộc luân hồi nghe bồ tát thở than
Nơi luyện ngục tiếng thánh thần rên siết.
Tội thế gian nào ai hay ai biết ?
Ai là nguời phán xét mối tình ta?
Ai thánh thần còn ai kẻ yêu ma
Yêu thật thà bằng quả tim bất diệt
Hoa thời gian nở mối tình diễm tuyệt
Em mải mê biền biệt cuộc mưu sinh
Cuộc sống thế gian nhân từ bác ái
Bon chen, kiêu ngạo, điên đảo quên mau
Bỏ vài đồng mua hạnh phúc đời sau
Hay chỉ để gật gù câu giáo huấn
Chén cơm manh áo, biển ái sân si,
Anh yêu ma câu kinh khổ hiểu chi
Địa ngục nguợc đầu, thiên đàng có đổ
Vẫn đợi ai qua muôn kiếp nhân gian
Đếm thời gian, anh mãi đếm thời gian
Hoa Ưu Đàm nở, hoa Ưu Đàm tàn .
phong sinh