thơ anh
Thơ anh êm ái nhẹ nhàng
Vấn vương từng sợi tơ vàng ai phơi
Thơ anh ca ngợi cuộc đời
Thơ anh mang cả bầu trời quê hương
Thơ anh có những con đường
Hai hàng phượng vĩ sân trường em qua
Thơ anh đầy những bướm hoa
Bao nàng tiên nhỏ vui ca gẩy đàn
*****
Gió chiều thoang thoảng mơn man
Trên đồng lúa chín ngắm làn mây trôi
Hồn em phiêu bạt chân trời
Tìm thơ anh hoá ra người ngẩn ngơ
Cỏ cây cũng biết đợi chờ
Từng cơn mưa nhỏ mát bờ môi khô
Gọi nghe vang vọng hư vô
Cõi lòng hoang lạnh giữa mùa gió trăng *
*****
Hỏi anh có nhớ em chăng
Sao thơ anh gởi chị Hằng xa xôi
Sao không mang thả vào trời
Thơ thành sao rụng nhẹ rơi vào thềm
Thơ anh nằm giữa tay em
Kề môi âu yếm em tìm yêu thương
Rồi em hóa cánh hướng dương
Luôn tìm ánh sáng những phương anh ngồi
SC
* Mượn ý từ Kiều