không biết bao giờ
Không biết bao giờ tôi đã yêu Thơ
Yêu thắm thiết như yêu ngươì trong mộng
Vắng nhau buồn, nên hồn tôi mong ngóng
Gặp nhau rồi tôi mới sống hồn nhiên
Không biết bao giờ tôi đã nên duyên
Từ tiền kiếp hay từ hồi còn bé
Thơ... trêu tôi bằng những làn gió nhẹ
Bằng tiếng sóng chiều khe khẽ xa xôi
Thơ ...hẵn cũng buồn thường ghé thăm tôi
Vào những lúc hồn tôi chùng thật thấp
Aó hoa trắng và nụ cươì e ấp
Gót son trần từng bước nhẹ nhàng , hương
Thơ , cũng hay về những luc' cô đơn
Ddứng lặng lẻ đễ tôi nhìn dĩ vãng
Tóc huyền hoặc, giòng suối rùng vắng lặng
Mắt mơ hồ,trơì lấp lánh trăng, sao
Thơ... cũng hay về giữa giấc chiêm bao
Dẫn tôi đến một miền nào thật lạ
Những cành cây khô cằn không chiếc lá
Vực thẫm đen ngòm núi đá âm - u
Không biết bao giờ tôi đã tương tư
Ddêm thức trắng thả hồn theo bóng tối
Tôi đi tìm một bàn tay vẫy goị
Nhưng quay về hờn dỗi với nàng Thơ
Ktd 8-00