thơ xuân
Nguyễn Du bảo, sầu đong càng lắc
lại càng đầy, thiệt, ngặt làm sao !
hai mươi bảy Tết, rầu rầu
ngồi trơ thân cụ lầu bầu làm thơ
Mắt cũng trông, lờ đờ thế sự
tai cũng nghe, chẳng đủ đầu đuôi
hết năm thì lại Tết thôi
đông tàn xuân tới chẳng mời mà lên
Thiệp ai gởi Tân Niên Cung Hỉ
treo lên cành mai để làm duyên
thiệt lòng, lo lắng triền miên
nợ nần giăng mắc muộn phiền trở trăn
Ất Dậu đi tới thằng Bính Tuất
gà cúm rồi, chó biết mần răng !
hay là rựa mận lăng nhăng
chả chìa hay bát xáo măng, là cùng
Có chén rượu lùng nhùng nhắp mãi
vừa cạn xong lại muốn đầy lên
buồn tình chỉ muốn nhậu khan
mồi là cái nhớ cái thương vật vờ
Thôi, độc ẩm con nhờ, vợ khỏe
thêm vài ông chỉ tổ dây dưa
một mình, từ sớm qua trưa
ngậm ngùi thảo một bài thơ nhì nhằng
Trời lằng lặng ngoài sân, quạnh quẽ
cội mai già lẻ tẻ vài bông
vàng lơ thơ đến chạnh lòng
mấy giò lan cũng ngại ngần, héo queo
Thôi, bó gối tay khoèo chân gấp
ngẫm nực cười binh giáp hung trung
kinh luân tâm thượng, rõ khùng
mộng cao chí cả mốc cùng rong rêu
Hai mươi bảy Tết nghèo xu xiếc
lại càng nghèo nghị lực kiên tâm
thơ cuồng tịt ngắt, ngậm tăm
hồn xơ xác giữa tân xuân, rã rời...