mờ
Đọt tháng Ba xanh tương tư
Tự thiêu thân giữa thực hư trái mùa
Đàn kiến cánh cõng cơn mưa
Về ngang thành phố đong đưa lòng người
Em là khỏang trống hồn tôi
Để chiều gió nói những lời vu vơ
Dòng sông ngồi trong câu thơ
Nhìn tôi lạc lõng mơ hồ trong em
Bàn tay trói nhau thâu đêm
Không giữ được hết êm đềm ra đi
Ngày mai nắng hóa điều gì
Khi tôi thành gã biệt ly một mình?