nhuệ giang ngày cũ
Dòng sông một lần nào tôi qua
Thăm em ngày mây trôi buồn quá
Bản nhạc còn mãi trên yên xe
Đám cỏ già nua lạnh bờ thị xã
Tôi nhớ em, nhớ cả tiếng cười
Sau lưng, câu nói gì nghe không rõ
Hôm ấy, bụi Hà Đông...ơi
Khắp người tôi và áo em vấy đỏ
Dòng sông có đôi mắt nhìn xao xác
Chầm chậm cuốn đi xa
Dừng xe bên những ồn ào quang gánh
Hàng cây vòng che khuất cả bao la
Cũng thế, hôm nay lành lạnh
Không hiểu sao, mây vẩn đỏ lên trời
Nhớ con đường Hà Đông lắm bụi
Không mũ trên đầu, không khăn mặt hở em tôi!?
cpsn