đi tìm huế
Anh cứ đuổi theo Huế rồi sa chân ngã
Bởi thế dòng sông mỗi lúc một xa
Đầu gối, khuỷu tay rách tươm, trầy xước
Huế đâu phải hiên nhà, đâu phải Đông Ba
Buổi sáng mờ sương giật mình vội vã
Giấc ngủ chưa yên đã hối hả đi tìm
Anh chẳng biết những nỗi niềm việt dã
Từ sóng lòng đối diện phía lặng im
Trưa lửa cháy anh về ngang quán xưa
Hỏi thăm một câu trả lời chưa thuộc
Giữa ngày mưa, nhìn con thuyền quá bước
Tách bờ quen, chia nước, ngược xuôi
Có phải trốn vào đêm là Huế, em ơi!?
Hồi hộp hàng cây Ngô, hoa tháng 9
Ảo ảnh khoé mắt đen, đến bàn tay hẹn
Rồi Huế mơ hồ, len lỏi hồi chuông
Bốn góc đồi xa gọi tiếng thất thuờng
Nội thành mở toang, Ngọ Môn bỏ ngỏ
Tất cả tuôn ra, anh tan người trong gió
Huế vỡ từng mảnh nhỏ, ngập toàn thân
Phố hôm nay thẫn thờ xát muối đôi chân
Mỗi dợm đi, mặn cay chiều tưởng tượng
Rồi hoàng hôn uống đỏ màu gờn gợn
Dừng lại chờ e khác lạ áo dài xưa
Nghe Văn Lâu đứng trách một đoạn mưa
Chợt... cơn mộng toát mồ hôi hơ hãi
Choàng hết bờ vai của quãng không còn lại
Huế quay đầu ngần ngại khóc chưa quên
Anh thoáng gần một bờ tóc xoã nghiêng
Chiếc bông tím hoá thân làm tơ lụa
Chắp nối hàng trăm, hàng nghìn mảnh vỡ
Huế bên anh từ khép mở nụ cười em
cpsn