Tôi muốn bỏ mảnh hình hài mệt nhọc
Đã nhiễm mùi ô trọc của trần gian,
Để cho hồn thanh khiết được tiêu tan
Trong sợi gió mơn man vờn khói nhẹ.
Và êm ái sẽ bay lặng lẽ,
Lan rộng dần, tràn ngập cả hư vô.
Tôi muốn cho trí não được mơ hồ
Trôi vào những cảnh trời xa, mới lạ.
Không gay gắt oi nồng như nắng hạ,
Không lạnh lùng đen tối tựa đêm đông,
Không huy hoàng rực rỡ giống xuân nồng,
Không ủ rũ như trời thu ảm đạm.
Nhưng thắm dịu và nhẹ nhàng êm ấm
Như ánh vàng phơn phớt nhuộm chiều mơ,
Như tiếng đàn dìu dặt quyện đường tơ,
Như Êm Lặng vuốt ve hồn nhập định.
Giữa cảnh ấy – ôi! đầy trời êm tịnh,
Xa bụi hồng mù mịt phủ trần gian
Những tiếng đời náo nhiệt thảy tiêu tan
Không còn vẳng một tiếng vang đồng vọng.
Tôi muốn để cho hồn ngừng rung động
Và đắm chìm trong giấc mộng triền miên
Giấc mộng dài, dài vạn ức dư niên,
Dài mãi mãi, không bao giờ dứt nữa.
Để quên cả cuộc đời trong khói lửa,
Quên bao nhiêu khổ sở buộc mình tôi,
Quên tấm thân mệt nhọc đã lâu rồi,
Quá chán, chẳng còn gan tranh đấu nữa.
Quên phiền muộn tự bao năm chất chứa,
Giữa tiêu hao trí não đã suy tàn,
Quên lửa hờn ngùn ngụt đốt tim gan,
Quên uất hận đang đè trên ngực nặng.
Quên ganh ghét đục mảnh lòng trong trắng,
Quên oán thù đầu độc chí thanh cao,
Quên loài người giữa xã hội ba đào
Diễn Chiến Đấu trong y trang Giả Dối.
Quên dĩ vãng: vàng chìm trong cát bụi,
Quên tương lai: hoa nở giữa rừng gai,
Quên thân mình, hạt bụi giữa trần ai
Trằn trọc mãi giữa Vô Cùng lớn rộng.
Quên tất cả cuộc đời trong giấc mộng
Để cho hồn trống rỗng hết băn khoăn,
Và êm đềm lan giữa khoảng sao trăng
Để lọc lấy một vài giây hạnh phúc.
Thu 1944