chờ thơ
CHỜ THƠ
Trái đất này đã chật chỗ chơi ngông
Trốn trong thơ ta thấy mình vũ trụ
Gom chữ nghĩa nén vào ngòi thuốc nổ
Chạm một lần từ ấy hóa tình yêu
Móc trái tim ra đặt phía cô liêu
Đói bởi thiếu niềm tin, liều vì kiệt cùng lý tưởng
Gõ vụn vặt trên phím bàn mường tượng
Những ngu ngơ cậy cục bán cho trời
Đêm buồn thiu cặn rượu nhấm cầm hơi
Cất lời hát chỉ nghe toàn tiếng hú
Trưa sa mạc gặp hồn bầy dã thú
Nằm duỗi mình chết khát cạnh nguồn đau
Thịt xương vùi dưới cát mấy nông sâu
Cầu mưa đến bật đâm chồi hoang đãng
Quả bộc phá nghìn ngày nằm lẳng lặng
Và được lần lóe sáng, tứ thơ ơi!
ĐCĐ