mùa mất dấu
Những đóa cúc kết thúc chuyến bay cuối
đậu xuống mặt bàn cơn trầm cảm của mùa Đông
người gãy cánh không triệu hồi được mùi hương
nuối tiếc nhìn kỷ niệm lâm vào cơn bạo bệnh
Em còn nhớ đám mây hẹp hòi
đi trên màu xám tìm cơn mưa lữ hành giấu mặt
một buổi sáng thức dậy và không còn gì hối tiếc
những ngón tay buồn tập kích hư không
Từng khuôn mặt chảy đi hồi hộp
trì tụng mệt mỏi bên bờ vực giọng người tàn úa
em còn nhớ hàng cây hiển lộ
mặc áo choàng đi suốt cuộc bóng đêm
Những ngày xưa chẳng ai buồn thao túng
đi về đâu không một dấu vết mờ
từng bài thơ rơi xuống chỉ như lời giả định
nói với người một an ủi xanh xao.
Nguyễn Nhựt Hùng_09.12.2013