những buổi chiều đồng dạng
Những ký ức dính bùa ngải
quay về tử nạn trên âm thanh màu đỏ
cơn tai biến của ánh sáng
khuấy động nơi tôi ngồi
buổi chiều được khái niệm chóng vánh
Đường bay ngày đánh cắp
những con chim lao xuống đầm lầy
màu xanh ước lệ bị bóng tối ăn lấn
phía mắt em là bài thơ thủng ngực
máu tràn qua ngập cơn hôn mê
Mái tóc vẽ bằng phẩm màu
từ ý tưởng dị ứng mọc rễ
một người già được nặn bằng sáp
cất tiếng hát đã ăn mòn đến cuống họng
những bông hoa nở rụt rè qua nhát cọ xanh lam
Em đến trước một giấc mơ bị ố vàng
những buổi chiều đồng dạng qua ngực áo trễ nải
mật ngữ tro than được phục chế
thắp lên một quyển sách đầy lửa
tôi đào bới một chi tiết không có thật
thấy trôi dạt những hình dung buồn.
Nguyễn Nhựt Hùng_09.10.2013