những sợi buồn
Nỗi buồn
gầy rạc giơ xương
Ngổn ngang lũ kiến lên giường với nhau
Cũ mèm thốt
một
đôi câu
Riêng
tôi
chán ngán thở sâu đêm dài
Ne-on
mờ đục
lai rai
Đổ-tôi
hoảng hốt
một-hai
bóng mình
Bàn tay mạng nhện đóng đinh
Thổi
vào-u-tối
chân tình nhe nanh
Tóc ai?
rơi
sợi tóc xanh
Đầu trâu mặt ngựa lanh quanh
sân nhà.
Nỗi buồn
vừa mới kéo da
Ai ngờ mộng mị hóa ra linh hồn
Mệt nhoài
bùn đất
hố chôn
Nỗi buồn tủi hổ
bảo tồn
bao đêm
Rạ rơm giăng mắc trước thềm
Tôi tràn
từng sợi
nổi chìm hư hao.
(28.01.2012)