lời trần tình cho đêm chủ nhật mất ngủ
LỜI TRẦN TÌNH CHO ĐÊM CHỦ NHẬT MẤT NGỦ
Tay cầm ngọn gió chưa đặt tên
Lòng tôi chảy hoài theo dòng sông
Không khởi nguồn không đích đến
Vẫn cần mẫn trôi
Nuốt vào từng mảnh đắng của đêm vỡ ngậm ngùi
Trái tim tôi đau buốt
Khoảng trống tình yêu dày vò lồng ngực
Như mùi khói cơm chiều thơm thơm
Ánh nến lập lòe khung cửa vắng hoàng hôn
Bóng người giang tay như thánh giá
Mỗi ngày đi đứng giữa bao nhân dạng lạ
Tôi quấn quanh cổ mình một hồi chuông
Đưa tay chạm vào hạt mưa tuôn
Ngón tay cháy bùng hoài niệm tưởng chừng đã lắng
Tôi hớp váng tro tàn đóng cặn
Dưới tận cùng chiếc cốc thời gian
Môi lẩm bẩm lời kinh muộn màng
Viết trên giọt sương còn tươm nhựa
Van trái tim tròn đừng gõ nữa
Tôi gỡ lấy trên con mắt mình một nửa giấc mơ
Có không thẳm cao kia là đốm sao xa
Chờ kẻ-bỏ-dỡ-cuộc-hành-hương trở lại?
Tôi nhặt giữa sóng biển tiếc nuối
Thả vào chiếc túi thủng đáy những vỏ ốc vô danh …
ĐCĐ