chuyện tình buồn
Ta xa Huế khi ngày chưa kịp lớn
Đất Sài Thành vẫn tro trẹ mô tê
Sau nhiều năm ta mới bước trở về
Trong mùa lũ của trời mưa tháng bảy
Nơi Đập Đá đã vượt thềm nước nhảy
Trách người xưa đã lở bước sang ngang
Chỉ mình ta cô quạnh với hoang tàn
Trời than khóc, trút sầu không dứt hạt
Cũng từ đấy một nỗi buồn mang mác
Vui hay buồn, khi người đã sang sông
Nước lũ tràn về, đoạn cả ước mong
Ta cứ oán sao người không chịu đợi
Tin dữ đến, làm lòng ta chới với
Khi biết ta về, người đã bỏ vu quy
Người vẫn đợi ta với những nhu mì
Ngang Đập Đá đã xô mình vào lũ dữ
Suốt chặng đường về ta luôn lời trách cứ
Sao nở vô tình bỏ lại mình ta
Trời cũng não lòng nên thấm giọt châu sa
Và ta chỉ tên điên miền hoang dại
Người đi rồi nửa hồn ta tê tái
Nửa chết lặng thầm trên những tháng ngày qua
Vở nát tim buồn, máu đẫm giấc mơ hoa
Đâu Thượng Tứ..? Đâu Kim Long..?
Chỉ huyết lệ nhuộm đỏ hàng hoa Phượng
Và từ đó cuộc đời không định hướng
Đốt khói sầu trong khoảng trống mênh mông
Đã tàn phai luôn ngọn lửa lòng
Chỉ còn lại...Dấu chấm buồn thầm lặng
Ba năm sau ta trở về, chiều tắt nắng
Bên mộ nàng thầm lặng tím lòng đau
Đốt nén hương tình sưởi ấm cho nhau
Và uất nghẹn tình chung chưa kịp đến
Xin gởi lòng mình qua từng ngọn nến
Mượn ngọn lửa hồng gời đến chốn xa xăm
Hoa tím em yêu, giờ trước mộ lặng câm
Ta không khóc, sao mắt mờ lệ nóng
Kỷ niệm tuôn trào, hoàng hôn dậy sóng
Với những tự tình, trông ngóng ngày xưa
Đôi mắt nhung huyền ước đẫm dưới cơn mưa
Câu ngỏ ý như lần đầu gặp mặt
Khi từ giã hoàng hôn vừa tắt nắng
Ta ngập ngừng khi từ biệt em yêu
Chỉ một mình ta lê từng bước hắt hiu
Mười lăm năm ấy nay chỉ còn trong ký ức......
TL
Có nỗi đau nào hơn khi người yêu đã ra đi về cỏi vĩnh hằng... Mười lăm năm đã trôi qua..... một thời gian thật dài trong cuộc sống, nhưng vẫn ngắn so với những vĩnh cữu của tình yêu... Giọt nước mắt cho ngày nào xa vắng, giọt nước mắt cho những ai chưa trọn vẹn cuộc tình.