gọi mẹ
Con khản tiếng bên đời gọi mẹ
bảng lảng rừng chiều âm vọng xa xôi
thông cô đơn trông ngóng gió bên đồi
biền biệt phương ngàn miên man nỗi nhớ
Mây khản tiếng trước muôn trùng bão tố
dìu dặt môi khuya quạnh vắng đêm hè
trăng có buồn sông thủ thỉ lời ve
canh cánh lòng con bao mùa hao khuyết...
Mẹ đếm lá thu những ngày ly biệt
cho hai vai con nặng gánh trĩu tràng
con biết làm gì khi tuổi mới mười lăm
lóng ngóng nuôi em nên đã thành bảo mẫu...
Cha mải tìm quên đời bên chung rượu
đau đáu cuộc tình...nào con biết tại ai ?
Bão lũ đêm về gió giật phên lay
nằm bên lạnh che cho em ấm áp
một nửa trong con nghẹn ngào giá buốt
thế chỗ mẹ nằm...ru giấc ngủ cho em !
Mẹ đi rồi con lếch thếch áo xiêm
thương tiếc xót xa một thời áo trắng
lầm lũi riêng con những chiều sương lạnh
nấc nghẹn không dưng...đâu đẩu lại về !
Đêm nhìn trời thấp thỏm ánh sao khuya
vàng võ trong con đợi chờ se thắt
mong mẹ trở về, không vì con tội nghiệp
mà chính cuộc đời đang héo rũ nơi cha...