rơi ta nghìn giọt
Bỗng như mây gió sao người ?
Ðể ta sương khói ngậm ngùi hiên tây
Bỗng người chợt lỏng vòng tay
Rơi ta nghìn giọt mưa bay đời tình
Bỗng đêm rơi xuống bóng mình
Ðêm che nhật nguyệt ... nhuộm hình dung ta
Bỗng hồn trên núi non xa
Xem trăng nhảy múa ... trêu da thịt người
Bỗng nhiên đất nứt nụ cười
Vùi ta cát bụi luân hồi đêm mưa
Bỗng đàn xưa nhớ tình xưa
Hồi sinh tiếng khóc bao mùa phôi pha