chờ chiều
Phiên chợ chiều khô héo xấp lá dong
mẹ gánh nỗi buồn đăm chiêu lối cũ
phên nan mỏng lắt liu chùm gió dữ
con khô vàng cong lửa đỏ bếp quê...
Tiếng sáo diều cao vút lưng đê
ru đồng tám...đợi giêng về chín đỏ
vườn thưa quả thương hạn trời thắp lửa
thân mẹ gầy thêm lấm láp gian nan...
Giông bão đời đâu sá nợ đa truân
áo cơm thổi bạc nhàu đôi má thắm
như hạt giống mỏi mòn nắng ấm
bung mầm xanh mai hé nụ vươn chồi...
Lộc chửa đơm cành xuân mẹ đã mấy mươi
mà gội trắng làn tóc thu xao xác ?
chân chợ đuối đường xa gió khóc
lặn lội thân cò tiếng hát nỉ non...
Áo nâu sồng bạc phếch cánh đơn
xuân bổi hổi từ phía đông rét rỗng
mẹ kiêu hãnh một niềm tin cháy bỏng
hoa nở để tàn vẫn tự nhiên hương...