độc hành
Ta về đây giữa mùa đông rét mướt
Paris buồn vì thiếu bóng tình nhân
Dòng sông Seine gợi dáng nhớ buâng khuâng
Eiffel lạnh vương sầu trong giá buốt
Ta đã vượt bao nghìn trùng mây nước
Để tìm người nhưng chỉ thấy xa xôi
Người biết chăng từ góc bể chân trời
Ta mòn mỏi gót phiêu hành lạc bước
Mầu nắng úa nhuộm kín hồn băng tuyết
Môi hao gầy theo năm tháng hong sương
Lối ta đi hoa cỏ ngát bên đường
Nên mấy bận lỡ lầm như lịm chết
Không tri kỹ cho tơ lòng đan dệt
Dấu yêu nào cứ nức nở khôn nguôi
Thơ của ta là tiếng khóc nên lời
Là tiếng vỡ của cuộc tình đã hết
Từ nhung nhớ của một thời mắt biếc
Nghe đời mình như một đám rong rêu
Mây ngàn bay còn có gió nuông chìu
Sao ta mãi độc hành...
Hay duyên kiếp ?