nỗi niềm
Xa rồi - Em đã xa tôi
Thu rơi bao lá - Tình tôi bấy lần...
Em ra đi để lại một bóng hình
Vàng nhung nhớ khi mỗi mùa Thu tới
Câu thơ xưa tôi trao em - viết vội
Vẫn đi về nơi lối nhỏ riêng tư !
Tôi nhủ lòng : - Tôi ơi chớ mộng mơ
Chuyện tình đầu vốn dĩ là như thế
Cứ yêu đi tới khi nào không thể
Đỡ thiệt thòi khi duyên phận dở dang...
Tôi trả lời : - Ừ... tình tôi trái ngang
Nhưng không lẽ gieo thêm buồn kẻ khác?!
Trong mộng du lòng tôi khe khẽ hát
Câu chuyện tình - bến vắng - thuở ban sơ.
Tôi ước mình là cậu bé ngây thơ
Vô tư nghịch, vô tư đùa và cả vô tư khóc...
Cùng bè bạn tung tăng sau buổi học
Mê mải thả diều bên xóm nhỏ chiều quê.
Ôi cuộc đời đâu phải những giấc mơ !
Để được ước cả những gì tôi muốn
Đã biết yêu bằng tình không vay mượn
Đã biết buồn khi hai nửa chia xa...
Hồ nước xưa cây cỏ vẫn la đà
Trăng vẫn về uống nước hồ để sống
Em vắng rồi ! Gió hiểu lòng xao động
Trăng mơ hồ - hồ gợn sóng mênh mang...
Cùng tình người năm tháng cứ trôi nhanh
Như dòng chảy cuốn tôi đi mải miết
Tâm hồn tôi vẫn một niềm da diết
Trở về tìm bến vắng của ngày xưa.
Vẫn biết đời là nắng với là mưa
Là đam mê, là khổ đau từ giã...
Tôi cứ bước trong muôn vàn nghiệt ngã
Dựng tình đời từ vất vả đau thương.
Và chiều nay khi nhìn lá gieo vương
Tôi lại nhặt nỗi niềm tôi xưa cũ...
Ai thấu hiểu - xin một lời nhắn nhủ
Cứ yêu đời như tôi đã yêu em !
22/8/2005 - SM