dạ ca lệ đắng
Tiếng hát đêm khuya giọng não nề
Đàn tranh hoà đệm động sao Khuê
Từng giây rấm rức thêm da diết
Làn gió vi vu thêm tái tê
Em hát gọi mây xuống chập chùng
Sương buồn phủ kín khắp không trung
Cơn mưa rả rích hồn hiu quạnh
Thương nhớ u hoài mắt lệ dâng
Khoảng tối đem đen cứ lấn dần
Đèn khuya le lói mãi lần khân
Giã từ cũng khổ, dừng mang nợ
Bỏi trái tim yêu chỉ một lần
Đã biết đa đoan chuốc muộn phiền
Trái tim san sẻ hết bình yên
Đàn gieo khúc hát vào đêm vắng
Lệ đắng ngàn năm khóc kiếp duyên
Nguyên Đỗ