bến sông buồn
Gió lùa rung khẽ mấy nhành bông
Lời ru lữ khách bỗng chạnh lòng
Tương tư dấu kín hồn tan nát
Tim tình tê buốt những chờ mong
Người đã đi rồi xa quá xa
Ngắm nhìn sông nước hồn ngân nga
Thuyền xưa dây đứt lìa khỏi bến
Bỏ lại mình ta giữa chiều tà
Ta về khóc ngập cả nhánh sông
Cánh hoa sầu rụng úa trong lòng
Gạt lệ tiễn đưa chàng lữ khách
Người đã đi rồi vẫn dõi trông.
Khánh Quỳnh