bỏ đi chẳng nỡ
Đã định bỏ đi, vứt bút định thề không làm thơ nữa, nhưng trái tim cứ thổn thức nhớ nàng, ôi nàng thơ quá quắt, lúc đi lúc về, lúc giận lúc hờn, lúc cười lúc khóc, không tài nào đoán được.
Đang ngồi học, hồn nhởn nhơ nhìn ra cửa lớp, thấy lá vàng bay, thấy mây thênh thang, lửng lơ hồn tan phách lạc, ngẩn ngơ một hồi, rồi giã từ sách vở để theo mây trắng trôi, theo bầy chim tung tăng hạnh phúc.
Đang chập chờn suýt ngủ, em dịu dàng ghé đến, tay sờ soạng tìm cây bút và mảnh giấy nguệch ngoạc mấy hàng.
Câu này nói tiếp câu kia, những chữ nhỏ lại được xếp tuần tự thành hàng, mặc thêm lớp áo mới, rồi bâng khuâng đứng đợi.
Em sằn sàng chưa nhỉ? Mùa Thu, Mùa Đông, Mùa Xuân, Mùa Hạ... Em khoác áo bốn mùa, vui buồn mưa nắng với anh, như tối nay mặt trăng sà nửa mảnh trên cao, để thơ anh nhè nhẹ cứ tuôn trào.
Đừng lo lắng tương lai, đừng để tâm chuyện nhỏ, Mỗi một người cần tái tạo tư duy hành động của mình cho đời thêm sức mạnh để một ngày kia hạt dẻ sẽ thành cây cổ thụ, bài thơ nhỏ hồi nào lại nhập vào kho tàng kỷ niệm.
Nguyên Đỗ