người con gái trong thơ anh
Người con gái trong thơ anh
Đến từ xứ mộng
Sương mù giăng trên nhánh hoa anh đào
Mắt lá răm thẳm sâu hun hút
Anh rơi đáy tận cùng
Chếnh choáng nửa vầng trăng
Người con gái trong thơ anh
Đến từ ảo ảnh
Khói mây hồng phơn phớt cõi huyền nguyên
Làn môi mỏng đầy căng gợi cảm
Ươn ướt bóng nhẩy
Nửa vầng trăng còn lại ngất ngưỡng đam mê
Người con gái trong thơ anh
Đến từ giấc ngủ
Khi nàng thơ lạc chốn tiên bồng
Vớt cụm nắng hồng gởi vào ảo ảnh
Cánh hoa anh đào chuyển màu tím con tim
Người con gái trong thơ anh
Là ai?
Mà mãi miết đi tìm?
Vờn hình bắt bóng
Được gì chăng?
Người con gái trong thơ anh hát nhạc khúc bâng khuâng !
3/11/05
Đỗ Ngọc