hờ hững
Giấc mộng trăm năm đã nát tan
Nửa đường gãy gánh đứt tơ đàn
Đường giây ai cắt âm thanh đứt
Thi nhạc ai gieo vận tiếc than
Mưa gió ngòai kia xoay bão lốc
Nghẹn ngào tâm dạ lạc trăm đàng
Yêu người chi lắm cho vương nợ
Hờ hững để tan mộng đá vàng
Nguyên Đỗ