hoa tím ngày xưa
Em ném tình yêu trong cổ thi
Đem hồn gửi chốn mộng nhu mì
Anh là cánh bứơm đời phiêu lãng
Bay tìm hư ảo mối tình si
Thuở trứơc ngây thơ có ai bằng
Nhặt hoa tím rụng dưới trời hoang
Có chàng khách lạ từ đâu lại
Trao miếng trầu duyên nặng ước nguyền
Cô gái nghe lòng quá bâng khuâng
Thẹn thùng e ấp những ngại ngần
Thầm bảo: tóc thề em chưa búi
Trăng em còn khuyết chửa thành vầng
Thế rồi năm sau chàng lại tới
Hoa tím nở bừng, gió lã lơi
Vừơn xuân em gái còn thiêm thiếp
Mặc quả tim yêu rớt bên lề
Năm lại, năm qua, cứ tới lui
Ngừơi mang cho em những ngậm ngùi
Buồn vui, hạnh phúc đời khôn lớn
Ngây thơ từ đó trót buông xuôi
Nào hiểu gì đâu chuyện lứa đôi
Bày chi hẹn ứơc thiệt đau đời
Anh vào quân ngủ chiều đông lạnh
Nợ nước tình nhà khóc ly bôi
Hoa tím hắt hiu phớt nỗi buồn
Vừơn hoang thương nhớ mấy dòng tuôn
Em đem tâm sự kê lên giấy
Mà viết tình ta mấy đoạn trường
Trời ơi, người ấy chẳng về đây
Ba năm chờ đợi đến hao gầy
Mẹ cha thương con nên gã ép
Tình ta khuất dạng phía chân mây
Pháo hồng tống biệt kiếp hồng nhan
Em lên xe cưới để lỡ làng
Hoa tím ngoài hiên rơi lác đác
Mà bóng người xưa bạc tình lang
Cho tới hôm nay mới hiểu ra
Anh của đời em vẫn ghé qua
Chốn cũ bây... chừ xa lạ quá
Để buồn lây lất kẻ xa nhà
Anh của đời em quý, em yêu
Biết nói gì đây chỉ khóc nhiều
Ép cánh hoa tình trong nguyên vẹn
Dang dở bao nhiêu yêu bấy nhiêu
Thôi nhé từ nay chớ chạnh lòng
Gieo chi hờn tủi kẻ sang sông
Hoa tím ngày xưa anh còn giữ
Và em cay đắng chuyện Tơ Hồng
30-3-2005