đừng yêu thy sỹ
Mẹ dặn bảo con đừng yêu thi sĩ
Những chàng thơ là bướm mãi nhởn nhơ
Con là hoa, con gái chớ đợi chờ
Xuân một thưở, Hạ Thu Đông rồi đến
Con lầm lỡ trái tim hồng lửa bén
Yêu chàng thơ và mãi mãi mộng mơ
Bướm vờn bay con mẹ vẫn cứ chờ
Khi mỏi cánh bướm sẽ bay về đậu lại
Lá xanh thắm hay úa vàng chẳng ngại
Trái tim hồng con mở rộng chờ Thơ
Mẹ trách con, con gái thật ngu ngơ
Yêu đến thế thì nên thành thi sĩ
Anh và em chúng mình đôi tri kỷ
Anh làm thơ, em diễn đạt mộng mơ
Chợt bùng lên một tia hồng chói rạng
Bố Mẹ thơ mai mốt sẽ con Thơ
HoaTymTým