anh là thơ, thơ là anh
Anh mãi là thơ của đời em
Như làn gió nhẹ thổi qua đêm
Về ngang cửa chớp rung cành lá
Cho mắt mở to, gió động rèm
Anh đúng là thơ, thơ chính anh
Hôm qua em đứng ở bên mành
Anh nhìn thấy được trêu em mãi
Em đứng chờ ai, hỏi có anh
Đừng nghĩ em là mơ mộng mơ
Em giờ đã lớn, chẳng còn thơ
Chờ anh mãi đó, anh không nói
Anh đợi em mời mới nhả thơ
Anh vẫn là thơ, em biết nè
Đây này em nói để anh nghe
Anh như giòng nước sông nguồn lớn
Cuốn trọn tình em như chiếc ghe
Anh của em ơi, em mãi mơ
Đêm nay không đến để em chờ
Thuyền mơ không gió làm sao thả
Trôi lạc trăng sao, đâu bến bờ
HoaTymTým