trăm năm một thoáng ân tình
Thức giấc chưa ! Bên em tôi chờ đợi
Cơn mơ dầy có vợi những đầy vơi
Nhìn em say trong mộng mị xa vời
Nơi cõi thứ của trăm năm luyến ái
Vào cõi chết trên từng mây xanh biếc
Khói trăng tan da diết khối sầu tương
Giọt vấn vương ta khóc thét đêm trường
Khua khuấy cho dương trần em trở lại
Nghe hoang tái nụ hôn trao ngây ngất
Cuốn vào hồn se thắt những suy tư
Trách ai đây tư lự chút tâm tình
Cho nỗi nhớ đứng thinh nơi suối cạn
Thức đi em bình minh vừa dần sáng
Mây vừa sang xin trả lại hồn em
Khói mù xen kia đỏ ối bầu trời
Đời trôi mãi lạc ta vào bất tận
Ôi ! mấy xuân sang ta trong âu vọng
Lóng mắt nhìn hoài hận bâng khuâng
Nhớ mối tình ngâu vắt vai thơ thẩn
Ngẩn ngơ sầu suy gẫm thoáng đau thương
Đông Hòa